Chiếc ô tô đen bóng với nội thất sang trọng chầm chậm chạy trên con đường đã chập choạng tối. Ngồi trong xe, Thiện vừa nhìn hai bên đường vừa huýt sáo. Trông cậu có vẻ rất vui, chốc chốc lại cúi nhìn gì đó trong điện thoại rồi mỉm cười.
Người tài xế không ít lần liếc nhìn cậu chủ của mình qua kính chiếu hậu. Đã lâu ông không thấy cậu vui như vậy. Từ sau khi cô tiểu thư họ Lã không đến, ông thường xuyên phải đến các quán bar đưa cậu về trong tình trạng say khướt. Gần đây tâm tình cậu có vẻ khá hơn, nhìn cậu thế này ông cũng thấy an lòng.
Không chỉ là tài xế, ông còn là người chăm sóc cậu từ khi cậu còn nhỏ. Hơn ai hết, ông vô cùng xót xa mỗi khi nhìn cậu trầm lặng một mình ở đâu đó, dáng ngồi tuy phong độ nhưng vẫn lẩn khuất sự cô đơn.
Giờ thì sự cô đơn ấy cứ từng ngày một nhạt dần, cũng không còn nghe cậu thở dài như trước. Vui thì rất vui, có điều hiện tại ông thật sự muốn biết khi nào thì cái trạng thái đi vòng vòng này chấm dứt. Nãy giờ họ đã chạy ba vòng thành phố mà Thiện vẫn còn muốn đi tiếp.
“Chú à, dừng ở đây giùm cháu!” – Bất ngờ lên tiếng, Thiện làm người tài xế giật mình.
Xe từ từ tấp vào lề đường, cửa xe bật mở ngay lập tức. Thiện nhanh nhẹn đi ra, xăm xăm tiến vào tiệm chụp hình bên đường.
“Chú ở trong xe đợi cháu một chút!” – Thiện vừa đi vừa ngoái lại nói với tài xế.
Từ trong tiệm chụp hình đi ra, một cô gái vừa đi vừa nhìn những tấm hình trong phong bì màu vàng, miệng cười đắc thắng.
“Ui da!” – Hệ quả của hai kẻ đi ngược hướng trên cùng một đường thẳng mà đều không nhìn đường là một cú va chạm.
“Xin lỗi!” – Cả hai cùng đồng thanh nói.
Nghe giọng nói quen, cả hai cùng không hẹn mà ngước lên nhìn nhau.
“Anh Thiện?” – Cô gái ngạc nhiên nhưng ngay sau đó vội giấu cái phong bì ra sau lưng.
“Đan?” – Thiện cũng không hề bình thản.
Ngại ngùng nhìn nhau, cuối cùng Thiện là người dứt áo đi trước. Cậu đi vụt qua Đan, bước chân có chút do dự nhưng không hề có ý dừng lại.
“Anh Thiện!” – Quay phắt lại nhìn theo lưng Thiện, Đan gọi khẽ.
Thiện dừng lại nhưng không quay lại nhìn.
“Anh… yêu chị em à?” – Sự mỉa mai được che đậy bằng vẻ rụt rè, Đan hỏi.
“Ừ.” – Trả lời ngay mà không cần suy nghĩ, sự hả hê tìm đến trong Thiện. Cậu không biết bản thân cảm thấy thế này vì câu trả lời của mình hay vì câu trả lời của mình có thể làm đối phương hối hận.
“Dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng vẫn yêu chứ.” – Khẽ nhướn mày, Đan cười mỉa mai nhưng giọng nói vẫn muôn phần nhẹ nhàng.
“Sẽ như vậy.” – Thiện nhún vai sau đó lạnh lùng bỏ đi. Bên cạnh cảm giác hả hê, sự xót xa cũng đồng thời dâng lên trong lòng. Người con gái đó trước đây thường hỏi cậu rằng “anh yêu em chứ?”, thế mà giờ đây mọi thứ đã thay đổi, câu hỏi cũng đã thay đổi.
***
Thiện rửa xong hình thì trời cũng đã tối, đèn đường bật lên thưa thớt, mập mờ nhòe nhoẹt.
Đứng dựa người vào bức tường của tiệm chụp hình, cậu lặng lẽ nhìn từng dòng xe qua lại, trong lòng trống rỗng không cảm xúc. Việc bất ngờ chạm mặt Đan làm tâm trạng cậu ít nhiều trùng xuống.
Từ trong làn xe chảy như dòng nước, chiếc ô tô đen bóng từ từ tách ra, tấp vào lề đường gần chỗ cậu.
Thiện rời khỏi chỗ đứng ngay lập tức, bước chân có chút vội vã, cánh tay mở cửa xe cũng mạnh hơn bình thường.
Ân ở đó, ngay sau cánh cửa xe, gương mặt bình thản nhìn cậu không chớp mắt. Trước sự lạnh lùng cố hữu của cô, cậu lại cảm thấy bình yên vô cùng, tâm trạng bất an phức tạp đã tan biến không tàn tích.
Ngồi trong xe, Ân rõ ràng cảm thấy ánh mắt Thiện nhìn mình có phần kỳ lạ nhưng tất nhiên cô sẽ không lên tiếng hỏi.
“Ăn mặc phong phanh kiểu đó à?” – Thiện vào xe, làu bàu nói, ánh mắt nhìn Ân có phần bực bội.
“Nóng.” – Vô cùng tiết kiệm lời, Ân nói trong khi mắt nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc. Áo sơ mi xanh đen bên trong áo ghi – lê.
Sự thật là ngay khi Thiện gọi điện báo là tài xế xe đến đón, Ân chẳng nghĩ gì mà lập tức chạy ra ngoài.
“Cậu từ trên trời rơi xuống à? Trời lạnh chết đi được mà kêu nóng.” – Thiện chau mày, nhanh chóng cởi áo khoác đưa cho Ân.
“Còn chưa về nhà đúng không?” – Dùng hai ngón tay cầm áo khoác đồng phục của Thiện lên, Ân nheo mắt nhìn cậu.
“Có sao đâu.” – Thiện bình thản nhún vai, điệu bộ rất giống kiểu của Ân.
“Tức là chưa tắm luôn chứ gì? Đồ ở dơ!” – Không biết từ lúc nào Ân lại biết trêu chọc người khác.
“Chú ơi, ghé về nhà cho cháu tắm đi ạ!” – Lườm Ân một cái, Thiện gọi với lên chú tài xế.
“Thôi được rồi!” – Ân bật cười.
“Được gì mà được, không tắm mất công có người chê ở dơ.” – Thiện vòng tay trước ngực, giọng nói vô cùng “thái độ”.
Ánh sáng vàng từ những chiếc đèn đường xẹt qua kính xe tạo thành một dải ánh sáng mờ ảo. Từ các ngả đường, những chấm đèn đang di chuyển hòa vào con đường lớn như các nhánh sông đổ ra biển. Cuộc sống về đêm ở Đà Lạt còn sôi động hơn ban ngày.
Biệt thự nhà Thiện nằm gần ngoại ô thành phố, tách biệt với sự ồn ào, khói bụi, là một nơi khá lý tưởng để tĩnh dưỡng.
“Vào tắm đi! Tôi đợi ngoài này.” – Ân nói khi xe vừa dừng trước cánh cổng cao màu đen.
“Cùng vào đi! Đợi gì mà đợi.” – Thiện chau mày phản đối, nói rồi lập tức mở cửa xe kéo Ân ra ngoài, nắm tay cô lăm lăm đi vào trong nhà.
Vừa đi qua cửa chính, hai người gặp một người đàn ông đứng tuổi tóc muối tiêu, gương mặt đầy nếp nhăn.
“Cậu chủ về rồi ạ?” – Vừa thấy Thiện, người đàn ông đã niềm nở đi đến.
“Vâng, cháu lên phòng luôn đây.” – Mỉm cười với ông, Thiện tiếp tục tiến về phía cầu thang.
Trước khi bị Thiện kéo đi, Ân còn khẽ gật đầu với người đàn ông. Dù gì cũng nên biết đạo lí một chút, đến nhà người ta ít nhiều cũng phải chào một tiếng.
Vẫn nắm tay Ân, Thiện đi trước để cô theo sau. Hai người đi qua hai đoạn cầu thang uốn lượn và đoạn hành lang trải thảm đỏ thì đến trước một căn phòng có cánh cửa lớn bằng gỗ.
Đẩy nhẹ cửa, Thiện lại kéo Ân đi vào, không có ý định đóng cửa.
Không hiểu sao cậu không muốn người trong nhà nghĩ về hai người theo hướng mờ ám. Chẳng phải cậu sợ sự dị nghị nhưng cậu không muốn Ân bị nói đến theo kiểu đó.
“Ngồi đây nhé! Tôi đi tắm.” – Ấn Ân ngồi xuống bộ sofa trong phòng, Thiện nói.
“Ừ.” – Ân vừa nói vừa gật đầu.
“Đừng có táy máy cái gì đấy.” – Đi được vài bước, Thiện quay lại nhắc nhở.
“Tôi là con nít à?”
Gật gù cái đầu, Thiện quay người đi về phía phòng tắm.
Chẳng quan tâm gì đến những thứ kì lạ trong phòng, Ân ngả người vào thành ghế, khép hờ mắt. Lúc này trong phòng tắm bắt đầu vang lên tiếng nước chảy.
Ra khỏi phòng tắm với chiếc áo choàng tắm màu nâu trên người, Thiện thầm nguyền rủa bản thân khi ban nãy quên mang đồ vào. Cậu đã không nghĩ ra một chân lí đó là có Ân ở trong phòng thì cậu không thể như mọi khi – Khỏa thân ra khỏi phòng tắm sau đó mới mặc đồ.
Ân lúc này vẫn ngồi trên ghế sofa, hai mắt lim dim, hơi thở đều đều.
Rõ ràng đang ở trong nhà mình nhưng Thiện lại mang tâm lí của một kẻ trộm. Rón rén tiến lại gần, cậu định bụng sẽ hù cô một phen.
Dự định là như thế nhưng khi đứng gần cô, cậu lại đánh rơi mất ý định, linh hồn cũng bị hút mất lúc nào không hay.
Cứ như thế, cậu khom dần người xuống, tì tay vào đầu gối để nhìn rõ cô hơn. Ánh mắt quét dọc gương mặt cô từ cái trán cao cho đến cánh mũi nhỏ nhắn và dừng lại ở đôi môi đỏ mọng như mời gọi. Như bị thôi miên, ánh mắt cậu dán chặt vào đó và một ý nghĩ kì cục hiện ra trong đầu. Cho đến khi…
“Cậu chủ, cậu có muốn dùng bữa tối ở nhà không ạ?” – Từ ngoài cánh cửa phòng không đóng, ông quản gia nói vọng vào.
Không chỉ có Thiện giật mình, Ân đang thiu thiu ngủ cũng mở mắt ra, bắt gặp gương mặt Thiện còn cách mặt mình khoảng một gang tay.
Bối rối, mặt Thiện chuyển đỏ ngay lập tức. Cậu đứng vụt dậy, đằng hắng rồi quay đi để tránh ánh mắt Ân.
Ra sức che đậy sự lúng túng, Thiện nói với ông quản gia rằng cậu sẽ ra ngoài nên không ăn tối ở nhà, sau đó thì nhanh tay đóng cửa. Bây giờ mới thấy hối hận khi để nó mở tự do như thế.
Sau khi đã khóa luôn chốt cửa lại, cậu không nhìn Ân lấy một lần mà lao thẳng để tủ để đồ, một chiếc tủ khá lớn được thiết kế đặc biệt để người thay đồ có thể thay luôn trong đó.
Nhốt sự bối rối bên trong tủ đồ, cậu tự hỏi không biết mình có bị bệnh lạ gì không khi muốn cắn người, mà còn muốn cắn vào… môi.
Trái tim trong lồng ngực vẫn còn đập như đang chạy đua, cậu đưa tay lên ấn vào nó mà không biết rằng bên ngoài kia, có một người cũng đang làm như thế.
Khá lâu sau, khi Thiện trở ra, Ân đã không còn trong phòng.
Thiện khẩn trương đi xuống nhà, bắt gặp Ân đang đứng bên cạnh tủ lạnh trong bếp.
“Làm gì mà bỏ xuống dưới này?” – Vẫn còn ngại chuyện hồi nãy nên giọng nói Thiện có chút không tự nhiên.
“Khát nước.” – Vừa nói, Ân vừa giơ cái ly nước đang cầm trong tay ra trước mặt.
Đáp lại câu trả lời Ân là cái nheo mắt nghi hoặc của Thiện. Trong phòng cậu cũng có nước, có tủ lạnh, tại sao cô lại phải xuống dưới này. Chẳng lẽ… cái tủ lạnh nhỏ đến mức cô không nhìn thấy?
“Uống lẹ rồi đi!” – Vẫn không hiểu ra được lý do Ân không uống nước trên phòng, Thiện hiểu rằng có hỏi cô cũng không nói nên chuyển chủ đề.
“Xong rồi.” – Đặt cái ly vào khay, Ân nhún vai.
“Vậy thì đi!” – Một cách cố tình, Thiện kéo tay Ân ra xe trong khi cô hoàn toàn có thể tự đi. Thế nhưng… cô đã không giằng tay lại.
Cả hai cứ thế im lặng, người đi trước thì đưa bàn tay về phía sau, người đi sau lại hướng cánh tay về phía trước. Cái nắm tay nối hai con người trên đoạn đường tiến ra chiếc xe đen đậu bên ngoài.
Xe từ từ chuyển bánh khi cả hai đã ngồi vào chỗ, động cơ xe rì rì êm ái trở thành âm thanh duy nhất tồn tại. Hai gương mặt, hai hướng nhìn, hai cái đầu, cùng một suy nghĩ… về chuyện xảy ra trong phòng.
***
Quán ăn gia đình Vĩnh Hưng.
Trong khi chờ đợi chủ quán chế biến thức ăn, Thiện quay đầu ngó quanh trong khi Ân đang xếp một con vịt bằng giấy ăn.
“Quán này vẫn như xưa.” – Thu lại ánh mắt, Thiện vừa gật gật đầu vừa nói một cách triết lí.
“Gì?” – Ân hơi nghiêng đầu, nếu cô nhớ không nhầm thì quán chỉ mới bắt đầu bán lại sau ba tháng xây lại, làm gì có chuyện vẫn như xưa.
“À, làm đồ ăn rất lâu.” – Thiện giải thích.
Sau câu nói của Thiện, gương mặt Ân thoáng nét cười. Cô công nhận là quán chế biến thức ăn rất lâu vì họ rất tỉ mỉ và kĩ lưỡng. Đồ ăn hợp khẩu vị và sạch sẽ.
Sau khoảng thời gian chờ đợi khiến cả hai càng lúc càng cảm thấy đói bụng, bà chủ quán niềm nở bưng mâm đồ ăn ra.
Chẳng mấy chốc, trước mặt cả hai là tô canh chua bốc khói nghi ngút, thịt kho tàu, rau muống xào tỏi và cá chiên xù. Mùi thơm và màu sắc đẹp mắt từ thức ăn càng làm cho bao tử bị kích thích.
“Trông ngon quá! Ăn nhiều vào nhé!” – Thiện nhanh tay gắp một miếng thịt kho bỏ vào chén Ân.
“Này, tôi có…”
“Tôi biết cậu có tay.” – Không để Ân nói hết, Thiện hớt lời.
“Mỗi khi đến quán ăn này, tôi chỉ đi có một mình. Tôi rất muốn biết cảm giác gắp thức ăn cho người khác là như thế nào. Hôm nay có cậu đi cùng, tôi phải tranh thủ làm thử chứ.” – Đáp lại cái chau mày của Ân, Thiện cười tươi.
Đôi mày liễu từ từ dãn ra, Ân im lặng không nói gì nữa. Cô gắp miếng thịt của Thiện vừa bỏ vô chén mình rồi từ từ đưa lên miệng, nhai từ tốn, nuốt nhẹ nhàng. Hành động của cô làm người đối diện cười rất tươi.
“Tôi cũng muốn được người khác gắp thức ăn cho.” – Chìa chén cơm trắng đang bốc khói ra, Thiện nhìn Ân như đang năn nỉ.
Đôi đũa mộc ngượng nghịu tách đôi thân cá, chọn phần nhiều thịt nhất, Ân gắp bỏ vô chén Thiện. Trước sự ân cần một cách lúng túng của cô, cậu cười tươi rồi gắp miếng cá bỏ miệng. Trông cái cách cậu ăn hết sức ngon lành.
“À phải rồi, tôi quyết định sắc phong cho cậu thành người nhà của tôi.” – Đột nhiên Thiện đứng bật dậy nói to.
“Điên rồi đúng không?” – Nhướn mày nhìn Thiện, Ân thở hắt ra.
Nhận ra hành động quá khích của mình, Thiện cười trừ gỡ thẹn rồi nhẹ nhàng ngồi xuống trong khi những người có mặt trong quán vẫn đang nhìn cậu không chớp mắt.
“Này, cậu làm người nhà của tôi nhé, tôi sẽ làm người nhà của cậu.” – Lần này thì có vẻ thận trọng hơn, Thiện nói nhỏ nhẹ.
“Người nhà?” – Ân chau mày với cái khái niệm mới của Thiện.
“Ừ, người nhà.” – Thiện gật đầu, nhìn cậu rất nghiêm túc.
“Tùy cậu.” – Ân nhún vai.
“Này, thái độ đó là gì? Cậu phải tỏ ra phấn khởi chứ?” – Thiện bắt bẻ.
“Thế tôi có cần chạy qua ôm cậu không?” – Ân hất hất mặt về phía Thiện.
“Cậu có cái răng giả nào không thế?” – Thiện đột nhiên hỏi một câu không ăn nhập vào đâu.
“Tôi chưa bị ai đánh gãy cái răng nào hết.” – Ân tỉnh bơ.
“Sao thế nhỉ? Nói chuyện kiểu như cậu đáng ra phải bị ăn đòn mấy lần rồi chứ.” – Thiện ra chiều ngẫm nghĩ.
“Dễ gì. Tôi là Lã Thiên Ân mà.” – Điệu bộ cao ngạo hiện rõ hơn trên gương mặt Ân.
Thiện chỉ biết lắc đầu chịu thua. Cậu hiểu máu kiêu ngạo của Ân đã ăn sâu vào xương tủy của cô, không cách nào thay đổi.
Đột nhiên nhớ ra điều gì, cậu nhanh nhẹn lấy điện thoại trong túi ra rồi ấn ấn trên bàn phím sau đó giơ màn hình ra trước mặt Ân.
“Cậu là số điện thoại duy nhất trong danh bạ tôi đấy.” – Thiện cười tươi.
Nheo mắt nhìn số điện thoại của mình được lưu với cái nick name “người nhà” và quả thật trong danh bạ hoàn toàn trống trơn, tự nhiên Ân thấy vui trong lòng. Khóe môi cô giật giật rồi giãn ra một cách kín đáo.
“Cậu cũng phải lưu số tôi như thế đấy.” – Thiện nheo mắt.
“Biết rồi. Ăn đi.” – Ân lảng tránh rồi nhanh tay gắp thức ăn cho Thiện. Đến khi thu đũa về mới sững sờ vì hành động vô cùng tự nhiên của mình.
Bữa ăn tối diễn ra rất vui vẻ, ít nhất cũng vui hơn những bữa ăn trước của Ân và Thiện trong quán này. Hai con người luôn ngồi một mình nay đã ngồi chung một bàn, hai kẻ cô đơn nay trở thành người nhà của nhau.
Sau khi ăn xong, Thiện nói muốn đi dạo rồi kéo tay Ân đi bộ trên vỉa hè trong khi xe của cậu chạy chầm chậm phía sau.
Hai người cứ thế bước đi trong im lặng, không ai có ý muốn phá tan bầu không khí lúc này. Hai đôi mắt không nhìn nhau mà cùng chiếu về con đường phía trước, hai trái tim đang từ từ chuyển về cùng một nhịp đập, hai nút thắt vừa được họ cột vào lòng nhau và ở giữa hai người lúc này là hai bàn tay đang đan vào nhau.
Có những điều chưa kịp nói ra thì đối phương đã nghe thấy và có những điều giữ lại trong lòng để bản thân luôn nghĩ về đối phương.
Bầu không khí yên tĩnh giữa hai người có lẽ vẫn sẽ được tiếp tục duy trì nếu như không có tiếng hét vang lên trong con hẻm tối gần đó. Cả hai đều nhận ra tiếng hét đó.
Ân và Thiện trao nhau một cái nhìn lo lắng rồi đồng loạt chạy đến nơi vừa phát ra tiếng động, bàn tay đang đan vào nhau cũng vì thế mà bị buông ra.
Đập vào mắt cả hai là cảnh Đan bị vây giữa đám côn đồ. Ánh sáng bạc từ mặt trăng chiếu xuống làm dòng nước mắt của cô rõ hơn.
Không suy nghĩ nhiều, Ân và Thiện lao ngay vào chắn giữa Đan và đám côn đồ.
“Thằng này ở đâu chui ra vậy? Muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân sao?” – Thằng côn đồ đứng gần nhất trừng mắt nhìn Thiện, nghiến răng de dọa.
Thiện chẳng thèm nói gì, thẳng tay cho hắn một cú đấm thật mạnh, ngã hẳn vào hai thằng đứng sau.
Thấy bạn mình bị đánh, đám còn lại lập tức nhảy vào. Không lâu sau bị Thiện cho một trận nằm bẹp dưới đất.
“Mày làm gì mà giờ này lại ở đây?” – Đến khi không gian trở lên yên tĩnh, Ân quay lại quát Đan.
Đan không nói gì mà càng lúc càng run lên dữ dội, sau một hồi thì nằm vật xuống đất, cơ thể chuyển sang co giật.
“Không được rồi, mỗi khi sợ hãi Đan sẽ lên cơn co giật.” – Ân nói một cách khẩn trương.
“Đỡ Đan lên vai tôi đi! Phải đến bệnh viện ngay.” – Thiện cũng khẩn trương không kém, cậu vội khom người xuống.
Ân làm theo, sau đó họ mau chóng chạy ra đường lớn, vừa hay xe của Thiện đang đứng đợi sẵn. Ân ngồi vào ghế trước trong khi Thiện và Đan cũng vừa yên vị ở băng ghế sau. Chiếc xe vội vã lao về phía bệnh viện gần nhất.
Dù không phải lần đầu tiên thấy Đan lên cơn co giật nhưng Ân vẫn không khỏi lo lắng. Trong lòng Thiện, sự lo lắng cũng hiện hữu. Bầu không khí căng thẳng cứ thế duy trì cho đến khi vị bác sĩ nói với hai người tình trạng của Đan đã ổn, không còn gì đáng lo.
Bác sĩ đi khỏi, cả hai trao nhau ánh mắt thanh thản rồi cùng nhau tiến vào căn phòng nơi Đan đã ngủ say do tác dụng của thuốc an thần.
Ngồi xuống băng ghế sofa, Ân dựa người ra sau và khoanh tay trước ngực. Có vẻ như đêm nay cô sẽ ngủ lại trong bệnh viện.
Thấy vậy, Thiện không nói gì mà đến ngồi cạnh cô.
Căn phòng nhanh chóng chìm vào im lặng, tiếng thở đều đều của ba con người khẽ vang lên trong không gian nhưng chỉ có một trong số đó là thật sự đang ngủ.
Nhắm mắt dưỡng thần nhưng đầu óc vô cùng tỉnh táo, Ân chợt thấy bên vai mình nặng trĩu bởi mái đầu của Thiện. Không có vẻ muốn đẩy ra, cô vẫn ngồi im, hai tay giữ khư khư trước ngực. Cảm giác dễ chịu ập đến một cách vô lí khi mùi hương của Thiện bay vào mũi cô.
Không thấy đầu mình bị đẩy ra, Thiện đoán rằng Ân đã ngủ, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vui. Cả hai người đã giữ nguyên tư thế như vậy cho đến khi ngủ thiếp đi.
Trời càng về khuya, gió càng lạnh. Khung cửa sổ để ngỏ tiếp tay cho những cơn gió thổi vào trong phòng. Nằm trong chăn ấm, Đan không hề bị cái lạnh quấy rầy trong khi hai con người ngủ trên sofa đang từ từ tiến lại gần nhau hơn để tìm hơi ấm một cách vô thức.
Bình minh cuối cùng cũng xuất hiện sau đêm tối, ánh sáng nhàn nhạt từ từ xuyên màn sương chiếu vào hai con người đang ôm nhau ngủ trên ghế.
Từ từ mở mắt ra, Thiện cảm nhận một hơi ấm đang tỏa ra mạnh mẽ trong lồng ngực mình. Cúi đầu nhìn xuống, cậu thấy mình đang ôm chặt Ân trong lòng, cô cũng đang ôm cậu.
Trống ngực đập liên hồi, gương mặt cậu nhanh chóng chuyển sắc đỏ và nóng bừng mặc dù buối sáng ở Đà Lạt tương đối lạnh.
Bối rối một hồi lâu, Thiện quyết định nhắm mắt giả vờ ngủ.
Không lâu sau khi Thiện nhắm mắt lại, Ân khẽ cựa người thức giấc. Điều đầu tiên cô cảm thấy là cơ thể mình đang bị khóa chặt trong một gọng kìm rắn chắc.
Định thần lại, Ân xác địch gọng kìm đó là cánh tay của Thiện. Cậu đang ôm cô rất chặt và đầu cô không thể cưỡng lại mà ép chặt trong lồng ngực cậu. Cũng vì thế mà cô vô tình nghe được trái tim đang chạy đua trong lồng ngực kia và cô đoán ra được rằng cậu đã thức.
Dù sao bây giờ hai người đối diện cũng chỉ làm cho nhau thêm khó xử, Ân thấy Thiện làm bộ thì cũng làm bộ theo. Cô cẩn thận tháo tay cậu ra khỏi người mình như sợ làm cậu thức giấc rồi nhẹ nhàng đứng lên khỏi băng ghế.
“Hôm qua… sao chị lại cứu tôi?” – Vừa đi đến cửa phòng thì Ân nghe thấy tiếng Đan vang đến từ phía sau.
“Vì mày là con của ba.” – Không quay lưng lại, Ân lạnh nhạt trả lời rồi nhanh chóng bỏ ra khỏi phòng.
Ân rời khỏi bệnh viên ngay sau đó và bỏ lại Thiện tiếp tục giả vờ ngủ trên ghế.
“Chị em về rồi, anh mở mắt ra được rồi đấy.” – Hướng ánh nhìn về phía Thiện, Đan nói.
Thiện bối rối mở mắt ra, bàn tay không biết để đâu nên đưa lên xoa rối đầu của mình.
“Em dậy rồi à? Để anh đi kiếm thứ gì đó cho em ăn nhé!” – Không biết đối mặt với Đan thế nào, Thiện lúng túng tìm cách ra khỏi phòng.
“Không cần đâu, đưa em về nhà nhé!”
“Trông em còn mệt lắm, nằm lại hôm nay đi.” – Thiện nói rồi nhanh chóng tiến về phía cửa.
“Thiện này, anh có thể… quay về với em không?” – Một thoáng ngập ngừng, Đan nói khi Thiện đang quay lưng lại với cô.
Bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa của Thiện có chút cứng đờ.
“Anh nghĩ là… anh thích chị của em.” – Sau một hồi im lặng, Thiện nói mà không quay lưng lại.
“Vậy tức là không thể quay lại sao?”
Không lên tiếng, Thiện khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài. Rời khỏi phòng, điều đầu tiên cậu muốn làm là đi tìm Ân. Có vẻ như trái tim đang có điều gì muốn nói nên đôi chân cứ thế bước một cách khẩn trương.
Cuối cùng Thiện cũng nhìn thấy bóng Ân trong dòng người đang tấp nập qua lại. Thật nhanh, cậu chạy đến giữ tay cô lại.
“Sao không ở bệnh viện với Đan?” – Quay người lại, Ân chau mày nhìn Thiện.
“Tôi… tôi có chuyện muốn nói với cậu.” – Tim Thiện đột nhiên đập liên hồi.
Nhướn mày nhìn Thiện, Ân im lặng chờ đợi điều cần nghe.
“Tôi thích cậu.” – Một cách khẩn trương như sợ nếu không nói ra thì sẽ không còn cơ hội, Thiện nói nhanh ba chữ mà với cậu rất quan trọng.
“Rồi sao?” – Ân ngỡ ngàng nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản đến thờ ơ.
Nhìn biểu hiện của Ân, Thiện càng hồi hộp. Bàn tay cậu đang nắm lấy bàn tay Ân trở nên ướt dần vì mồ hôi.
“Cậu… có thích… tôi không?” – Thiện hỏi một cách khó khăn.
“Không.” – Ân đáp ngay mà không cần suy nghĩ.
Tiếng “không” của Ân như một phát súng nổ trong đầu Thiện. Trái tim đang đập liên hồi gần như chết đứng, bàn tay đang nắm lấy tay cô cũng đột ngột buông thõng.
Thiện đứng sững người, gần như không còn hít thở, mắt nhìn vô định vào khoảng không trong khi Ân lạnh lùng quay đầu bước đi. Bóng Ân càng lúc càng xa dần. Cô bước thêm một bước là thêm một lần Thiện thấy hụt hẫng. Cuối cùng, cái bóng nhỏ hoàn toàn biến mất, mang theo một mảnh ghép của cuộc đời cậu.
Dòng người bên đường đột ngột trở nên vun vút đi qua như vô tình, sự chuyển động của thời gian cũng không giống như cũ. Thiện cảm tưởng như mọi thứ xung quanh đều không giống như trước. Rõ ràng đã thiếu đi một điều gì đó vô cùng quan trọng.
Bắt đầu vào giờ cao điểm, mọi thứ đều trở nên sôi động hẳn. Đường phố dần đông đúc hơn, xe cộ tấp nập mang theo tiếng ồn hòa vào không gian. Duy chỉ có chiếc xe đen đang chầm chậm lăn bánh trên đường là khác biệt, nó giống như đang ở một thế giới khác, hoàn toàn yên tĩnh và có phần nặng nề.
Ngồi trong xe, Thiện nhắm nghiền hai mắt, dáng vẻ mệt mỏi trong khi Đan chỉ im lặng không nói gì. Cả hai không ai có ý phá vỡ sự im lặng của đối phương.
Cứ như thế, chẳng mấy chốc, chiếc xe dừng lại trước cổng nhà Đan. Cô lặng lẽ bước xuống rồi quay vào nhìn Thiện cười buồn sau đó thì đi vào bên trong.
Chuyện xảy ra tối qua phần nào làm Đan cảm thấy sợ hãi, nếu không có Ân và Thiện đến thì không biết sẽ thế nào. Nghĩ thôi cô cũng còn thấy rùng mình.
Lương tâm trong lòng cô thật sự muốn buông tha cho hai người.
Vặn tay nắm cửa, Đan lặng lẽ đi vào trong nhà nhưng bà Mai đã xuất hiện ngay sau cánh cửa làm cô giật mình.
“Tại sao tối qua không về nhà? Dạo này hư lắm rồi có biết không? Càng lúc càng thường xuyên qua đêm ở ngoài.” – Vừa thấy con mình, bà Mai quát lên.
“Tối qua con bị lên cơn co giật nên phải nằm ở bệnh viện.” – Đan lí nhí, chợt cảm thấy tủi thân vô cùng.
“Cái gì? Rồi có sao không con?” – Bà Mai lập tức thay đổi thái độ.
“Giờ không sao nữa rồi.”
“Thế ai đưa con tới bệnh viện? Sao không gọi cho mẹ để mẹ đến đó với con.” – Ôm lấy Đan, bà Mai vuốt nhẹ mái tóc của con gái mình.
“Là anh Thiện đưa con đến bệnh viện.” – Không muốn mẹ mắng nên Đan giấu nhẹm sự xuất hiện của Ân.
“Con và Thiện quay lại rồi hả? Thế thì tốt quá rồi!” – Bà Mai vội đẩy vai Đan ra và nhìn cô bằng ánh mắt kỳ vọng.
“Dạ không.” – Đan lí nhí.
“Không sao? Nó đưa con đến bệnh viện là còn quan tâm đến con, nhân cơ hội này khiến nó quay lại đi!” – Bà Mai nhìn con mình bằng đôi mắt khích lệ.
“Mẹ à, buông tha cho anh ấy đi được không?” – Không dám nhìn thẳng vào mẹ mình, Đan cúi đầu nhìn xuống chân, thỉnh thoảng mắt lại liếc ra phía sau.
“Con vừa nói cái gì vậy? Buông tha?” – Giọng bà Mai cao vút thể hiện sự ngạc nhiên cao độ.
“Chúng ta có thể đừng sống thế này nữa, được không mẹ? Tại sao cứ phải dựa vào đàn ông? Đợi hết năm nay chẳng phải tài sản sẽ được chia sao? Khi đó mẹ con mình có thể dùng số tiền đó để kinh doanh gì đó.” – Thu hết can đảm, Đan nhìn thẳng vào mắt mẹ mình mà nói như van nài.
“Con có hiểu mình đang nói gì không Đan? Không có tiền, con có thể học ở ngôi trường hàng đầu đó không? Một ngày con có thể không mua sắm được không?” – Bà Mai nhìn con mình như nhìn người ngoài hành tinh.
“Không học ở Lộ Thiên nữa thì thôi, con sẽ học ở trường khác, con sẽ tập dần để giảm thói quen mua sắm.”
“Nhưng mẹ thì không? Tiền là tất cả những gì mẹ cần, không có nó, mẹ sẽ chết. Con đừng có suy nghĩ lệch lạc nữa, hãy tìm cách để Thiện quay lại đi! Còn tài sản của ba con, mẹ nhất định phải có được phần của con Ân.” – Bà Mai dứt khoát.
“Dừng lại đi mẹ!” – Đan quỳ sụp xuống trước mặt mẹ mình, nước mắt chảy ướt hai gò má.
“Con đang làm cái trò gì thế hả?” – Bà Mai bắt đầu bực mình.
Đan tuyệt vọng đến mức không thể lên tiếng.
“Công ty sắp phá sản rồi. Con hãy tìm cách làm Thiện quay lại và thuyết phục nó đầu tư vốn đi! Nếu không… mẹ sẽ phải vào tù, nhà cũng không có mà ở đâu.” – Giọng bà Mai run lên nhè nhẹ.
Đang cúi đầu, Đan ngước cao đôi mắt ướt sũng nhìn mẹ mình. Gương mặt mẹ cô lúc này rất nghiêm túc và cô biết bà không phải đang nói dối.
Không nói thêm gì nữa, Đan lặng lẽ đứng dậy rồi lên phòng. Cảm giác chán nản và bất lực xâm chiếm cơ thể khiến từng bước chân của cô đều nặng trĩu tâm tư.
Khóa cửa phòng lại, Đan đến bên ngăn bàn lấy ra cái phong bì màu vàng, trong đó chứa những tấm hình mà hôm qua cô còn chưa kịp gửi đi. Đứng ngẩn ra suy nghĩ một hồi, cô ra khỏi nhà cùng với cái phong bì, nhanh tay bắt một chiếc taxi sau đó đi về phía tòa soạn báo lớn nhất thành phố.
Nhận được xấp hình đó, khỏi nói cũng biết tổng biên tập vui như thế nào. Độc giả chắc chắn còn chưa quên mặt cô gái xuất hiện cùng thiếu gia nhà họ Vương trên mặt báo vài tháng trước, nay lại xuất hiện cùng thiếu gia nhà họ Vũ. Điều đó khẳng định một trăm phần trăm báo ngày mai bán ra sẽ không sót tờ nào.
Và thế là nhanh thật nhanh, ông đưa xấp hình cho một phóng viên có ngòi bút khá nhất toà soạn. Bài báo nhanh chóng được gõ ra trên máy tính và được duyệt kĩ càng, sau đó nó được đưa đi in để đảm bảo đúng sáng hôm sau sẽ có mặt trên các sạp báo.
Quả đúng như tổng biên tập dự đoán, số báo mới in ra đến gần bảy giờ sáng đã bán hết sạch. Sáng nay, số lượng người đi lùng báo đông đến đáng sợ. Vì là tin độc quyền nên ngoài báo của ông ra, không còn báo nào đăng cái tin sốt dẻo ấy.
Ngồi trên ghế văn phòng, tổng biên tập cười hả hê với doanh thu và tỉ lệ đánh giá trên mạng của người đọc. Còn chuyện bài báo đó gây ra những chuyện gì thì ông ta không cần quan tâm.
Trong khi đó, ở Lộ Thiên, bài báo vô tội vạ kia đang gây nên một trận bão táp. Nữ sinh trong trường toàn bộ đều đổ xô hết ra trước cổng để đợi kẻ được bài báo nhắc đến với chức danh “kẻ bắt cá hai tay”. Nam sinh vì muốn xem náo nhiệt nên cũng ra cổng trường đứng đợi nhưng không đến quá gần.
Không phải nói cũng biết, sức nóng đang lan ra từ đám nữ sinh lớn đến thế nào. Ai cũng hùng hùng hổ hổ, mặt mày đỏ bừng giận dữ, ở trong tư thế sẵn sàng xé xác “kẻ bắt cá hai tay” kia ra.
Bầu không khí đã ồn ào những tiếng mắng nhiếc rủa xa, nay thêm những tiếng hét khi chiếc xe hằng ngày chở Thiện đi học vừa dừng lại trước cổng.
Thiện vừa ra khỏi xe, còn chưa kịp đóng cửa lại thì đã bị đám nữ sinh ùa tới vây quanh. Cánh cửa xe bị đẩy vào người khiến cậu đau điếng.
“Các người điên à? Có biến ra không?” – Tiếng quát át luôn tất cả mọi tiếng ồn.
Bị giật mình, đám nữ sinh đứng gần Thiện vội vàng lùi lại và hiển nhiên là đạp vào chân người phía sau.
Và cuối cùng, sau khi những gót giày nhọn đến mức có thể giết người ung dung đạp vào chân người phía sau, điều gì đến cũng đến. Theo hiệu ứng domino, đám nữ sinh lần lượt mất thăng bằng và ngã đổ lên nhau tạo thành một đám hỗn độn, người đè người.
Nhìn vào cái cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, Thiện vừa cau có lại vừa buồn cười nhưng cơn đau do bị cửa xe đập vào làm cậu nhanh chóng không thể cười được.
Vội thoát khỏi cánh cửa, Thiện đứng hai tay xỏ túi quần đợi đám nữ sinh đứng lên để xử tội.
Thiện thì chưa bao giờ kiên nhẫn trong khi để đám hỗn độn trước mặt ổn định thì phải mất rất nhiều thời gian. Không thể chờ đợi, cậu đành đóng vai ác, nạt ngang luôn khi đám nữ sinh còn đang nằm khóc dưới đất.
“Mới sáng sớm mà các người làm cái trò gì thế hả?”
Không có ai trả lời vì tất cả đều đang vô cùng đau đớn và cố gắng gượng thoát ra khỏi đám hỗn độn. Nữ sinh mang giày đỏ nằm dưới đất gần chỗ Thiện nhất rưng rưng nước mắt đưa tờ báo về phía cậu.
Thiện giật lấy tờ báo, lướt mắt đọc qua nội dung, gương mặt dần trở nên lạnh lẽo.
Nhìn thấy thế, đám nữ sinh vừa hả hê lại vừa thấy sợ. Biết đâu chàng thiếu gia nóng tính này lại trút lên đầu họ trước thì sao?
“Trong vòng một phút, các người cút hết khỏi cổng trường và đem đốt hết báo đi ngay! Nếu không ngày mai khỏi đến đây học nữa.” – Giận cá chém thớt thật rồi, Thiện quát lên. Sau tiếng quát của cậu, đám nữ sinh bán sống bán chết thoát khỏi mớ hỗn độn và chạy bắn vào trường.
“Mới sáng sớm cậu làm cái trò gì thế?” – Vừa hay giọng nói của người đang được mong đợi vang lên sau lưng Thiện.
Quay mặt lại nhìn Ân với đôi mắt đỏ ngầu, Thiện hằm hằm nói: “Cậu đến đúng lúc đấy.”
Gương mặt Ân còn đang có phần khó hiểu thì đã bị Thiện kéo tay đi vào trong trường. Mọi người nhìn thấy cảnh đó dù rất muốn lén đi theo xem thế nào nhưng không dám.
Ân để Thiện kéo đi về phía sau phòng học trong khi cổ tay bắt đầu thấy nhức.
Đến nơi, Thiện kéo mạnh tay Ân về phía trước để cô đối diện với mình.
Ân suýt chút mất thăng bằng.
“Cậu điên à?” – Giấu cánh tay đau ra phía sau, Ân trừng mắt hỏi Thiện.
“Cậu không thích tôi có phải vì đã có người khác không?” – Thiện trừng mắt, giọng nói đầy phẫn nộ.
“Không.” – Ân dứt khoát.
“Vậy cậu nói xem chuyện này là thế nào” – Đưa tờ báo ra trước mặt Ân, Thiện đã rất kìm chế để không ném nó vào cô.
Đón tờ báo bằng một tay, đôi mắt Ân lướt một lượt từ trên xuống dưới rồi khẽ chau mày.
“Giải thích đi! Chuyện này là thế nào?” – Thiện quát lên, ghì chặt lấy vai Ân. Cảm giác ghen tức làm cậu muốn nổ tung.
“Cậu muốn tôi giải thích gì?” – Hất tay Thiện ra khỏi vai mình, gương mặt Ân trở nên lạnh lùng.
“Có đúng là sau lưng tôi, cậu bắt cá hai tay không?” – Nhướn mắt nhìn Ân qua hai hàng mi, Thiện thật sự mong cô trả lời là không.
“Không.” – Ân nhún vai, nhìn cô chẳng có vẻ gì là muốn thanh minh.
“Thế tại sao lại có những bức ảnh này?” – Trong lòng nhẹ nhõm đi được phần nào, Thiện vẫn gặng hỏi.
“Có người chụp lén.” – Ân trả lời tỉnh bơ.
“Thế tại sao cậu lại đi cùng anh họ tôi?”
“Tại sao tôi lại không thể đi cùng anh họ cậu? Vì đó là anh của cậu nên tôi không được phép đi cùng à?”
“Là ai cũng không được.” – Thiện gắt.
“Đừng có nói với tôi là cậu đang ghen.”
“Không! Dù sao cậu cũng là người tôi bỏ một số tiền lớn để thuê về. Trong thời gian tôi còn thuê cậu, cậu không được phép qua lại, gặp gỡ hay nói chuyện với bất cứ người con trai nào.” – Bị thái độ của Ân làm cho tức phát điên, Thiện quát.
Những lời nói của Thiện như một nhát dao cắm phập vào tim. Bất giác Ân lùi lại một bước nhỏ, gương mặt vụt lên nét chua xót nhưng rồi thật nhanh lại trở về vẻ bất cần.
“Tôi… xin lỗi. Tôi nói hơi quá.” – Sắc mặt trắng bệch của Ân làm Thiện khựng lại.
“Không có gì. Cậu nói đúng mà. Tôi là do cậu thuê về vì thế tôi nên ngoan ngoãn để có thể nhận được tiền.” – Ân nhún vai.
“Cậu biết không phải là tôi có ý đó mà.” – Thiện dịu giọng.
“Thôi, cậu đi dẹp loạn đi! Nếu không đám fan của cậu lột da tôi mất.” – Ân vừa nói vừa quay mặt bỏ đi.
Ân đã tỏ thái độ không muốn tiếp tục nói chuyện, Thiện cũng đành miễn cưỡng rời khỏi. Rõ ràng người phải tức giận là cậu, thế mà đến cuối cùng lại phải nhượng bộ cô.
“Tất cả là thật chứ?” – Đầu óc Ân còn chưa kịp thoải mái thì một giọng nói vang lên phía sau lưng.
Không trả lời, Ân không nghĩ mình có nghĩa vụ phải giải thích với bất cứ ai.
“Nếu tôi trả số tiền lớn hơn thì cậu sẽ là của tôi chứ?” – Người phía sau không nản lòng trước thái độ của Ân mà tiếp lời, trong giọng nói có chút hào hứng.
Quay người lại nhìn Hy, gương mặt Ân có thể nói là lạnh đến mức đóng băng mọi thứ.
“Cậu muốn gì ở tôi? Muốn tôi hay muốn trái tim tôi?”
“Trái tim cậu.” – Hy trả lời qua loa mà không cần suy nghĩ.
“Nói dối hợp lí một chút đi! Cậu muốn có một người yêu được mua bằng tiền sao?” – Ân cười khẩy, ánh mắt nhìn Hy đầy coi thường.
“Tôi…”
“Xem ra sở thích của cậu đặc biệt đấy.”
“Là gì cũng được. Tôi muốn có cậu.” – Hy nói chắc nịch.
“Đừng làm những chuyện khiến tôi coi thường cậu.” – Ân nói rồi lạnh lùng bỏ đi.
“Tại sao Thiện được mà tôi lại không được?”
“Lòng tự trọng của tôi chỉ có một và tôi đã bán cho Thiện rồi. Đã không còn nữa!”
Lời vừa dứt, Hy nghe thấy tiếng bước chân của Ân xa dần. Đột nhiên cậu cảm thấy giận bản thân mình. Câu nói cuối cùng của Ân, dù ngữ điệu đều đều nhưng cậu nghe ra bên trong đó có cái gì vô cùng xót xa.
Bỏ hai tay vào túi quần, Hy ngẩng mặt nhìn lên trời, thở hắt ra một tiếng dài. Trên đầu cậu, bầu trời vẫn trong xanh và cao vút, những đám mây hờ hững trôi. Từ trên đó, ông trời hé mắt thích thú nhìn xuống thế gian đang mù quáng và vô tư làm tổn thương lẫn nhau.
Trời về chiều, nhiệt độ dần hạ xuống, cái lạnh lởn vởn xâm chiếm những tâm hồn lạc lối và nhấn chìm nó trong sự cô đơn.
Ngồi bên bờ sông, mái đầu cô gái không ngừng gật gù qua lại. Men rượu váng vất trong người làm cô không cách nào ngồi thẳng.
Dốc nốt số bia trong chai vào miệng, cô khẽ nhăn mặt khi chất lỏng đắng ngắt đi qua cổ họng.
Đưa tay lên lau miệng, chợt cô cảm thấy mình muốn cười. Và cô cười, cứ thế cười như điên như dại, cười đến mức hai tay phải chống ra sau để không ngã ra đất. Cô lúc này mới thật đáng cười làm sao. Cười cho chính mình, cười cho người mẹ của mình, cười cho tất cả những gì đang diễn ra.
Chợt tiếng cười im bặt một cách đột ngột, đột ngột như khi nó bắt đầu. Đưa bàn tay dính đất áp lên bên má, nơi hai tiếng trước nhận trọn một cái tát từ mẹ mình, cô bật khóc.
Nước mắt cứ thế chảy ra. Cô lúc này cũng thật đáng khóc. Khóc cho những điều mình muốn nhưng không thể thực hiện, khóc cho những đoạn đường mình đã bước sai, khóc cho những thứ bỏ ra để đánh đổi những điều không đáng.
Càng suy nghĩ, cô càng khóc lớn hơn, khóc lớn đến nỗi át luôn cả tiếng bước chân dồn dập đang tiến lại phía mình.
Một bàn tay bất ngờ đặt lên vai cô và kéo cô lại thật mạnh.
“Đan, mày điên à? Làm cái trò gì ở đây thế hả?” – Người vừa đến đang cố kìm chế để không quát lên.
“Chị có biết tôi đợi chị lâu lắm rồi không?” – Gương mặt vẫn còn đẫm nước mắt, Đan nhìn chị mình bằng đôi mắt đã khép một nửa, giọng nói lè nhè.
“Đứng lên và đi về ngay! Sao mày có thể ra đây uống bia thế này hả?” – Lắc đầu ngao ngán, Ân nheo mắt nhìn em mình.
“Về đâu? Mẹ đuổi tôi đi rồi.” – Hất cánh tay đang cố kéo mình đứng dậy ra, Đan tiếp tục nói bằng giọng điệu say khướt.
“Mẹ con mày lại làm cái trò gì nữa vậy?” – Không tiếp tục đỡ Đan dậy, Ân đứng thẳng người lên, hai tay chống hông.
“Mẹ muốn tiền đầu tư, là tiền đầu tư, mà chị có hiểu tiền đầu tư là cái gì không?” – Chệnh choạng đứng dậy, Đan đập đập tay vào vai Ân.
Không nói gì, Ân đứng im lắng nghe rượu trong người Đan nói.
“Công ty của mẹ và dượng cần có vốn đầu tư. Nếu không có, tôi sẽ phải vào tù còn mẹ thì nhà cũng không có mà ở, chị có biết không?” – Đập đập tay vào ngực mình, Đan nói.
Ân ngoài lắc đầu ra thì không biết nên làm gì.
__Nó có biết mình đang nói gì không nhỉ?__
“Mà nói đến tiền thì phải nói đến Thiện, là Vương thiếu gia, là người yêu của chị đấy.” – Chỉ vào vai Ân, Đan tiếp lời.
“Nói tới đây là tao hiểu rồi, mày im đi.” – Gạt ngón tay Đan ra khỏi vai mình, giọng Ân trở nên lạnh lẽo.
“Chị thì hiểu cái quái gì? Thật ra chị chẳng hiểu cái gì hết. Đầu óc chị ngoài mấy cái suy nghĩ ngược ngạo không ai hiểu được thì chẳng có gì hết.” – Đan bất ngờ quát lên.
“Lúc nào chị cũng tỏ ra mình biết mọi thứ, mình hiểu tất cả… nhưng đó chỉ là chị tỏ ra mà thôi. Thực tình thì chỉ số thông minh của chị chỉ bằng của ruồi muỗi.”
Ân im lặng, cô không nghĩ mình đủ rảnh rỗi để đôi co với người say rượu.
“Im à? Không cãi à? Chị lại định phô cái mặt khinh người ra chứ gì. Chẳng qua chị không biết nói gì nên mới bày đặt như thế. Chị đừng có giả vờ nữa.” – Nắm lấy cổ áo Ân bằng đôi tay gần hết sức, Đan lay thật mạnh.
“Đừng làm nhàu áo tao!” – Gạt nhẹ hai tay Đan ra, Ân càu nhàu.
“Đây đây đây đây.” – Gõ gõ vào trán Ân, Đan tiếp lời: “Chính là cái bộ dạng đáng ghét này đây. Chị cho là mình biết mọi thứ, vậy chị có biết vì chị mà mẹ tát tôi không? Từ bé đến lớn mẹ không bao giờ đánh tôi nhưng chỉ vì chuyện chị cặp với Thiện mà mẹ tát tôi. Chị cho rằng mình hiểu mọi chuyện, vậy chị có hiểu cảm giác của tôi không? Tôi đâu có muốn sống thế này, tôi đâu muốn trở thành đứa yêu tiền thế này.” – Càng lúc Đan càng lớn tiếng.
“Được rồi! Tao không biết, tao cũng không hiểu. Giờ thì đi về! – Ân có vẻ bực mình. Cô nắm lấy cổ tay em gái mình mà kéo đi.
“Bỏ ra! Tôi không về, tôi không về đó. Tôi ở đây với ba.” – Giằng mạnh tay ra khỏi tay Ân, Đan gào lên rồi ngồi bệt xuống đất.
“Mày có điên không? Ba làm gì có ở đây.” – Vòng hai tay trước ngực, Ân nheo mắt nhìn Đan.
“Tro của ba còn nằm dưới kia. Ba ở đây, tôi ở đây.” – Chỉ tay vào dòng nước đang chầm chậm chảy rồi vỗ tay vào ngực mình, Đan nói chắc nịch.
“Tùy mày! Vậy thì ngồi đây luôn đi nhé! Sông này tương đối nhiều tro người đấy, tối đến mà có thấy cái gì thì đừng có khóc.” – Ân nói rồi quay người bỏ đi.
Nhưng chưa đi được bao lâu thì tiếng thủy tinh vỡ làm cô khựng người lại. Bất giác, đôi chân quay ngược lại và chạy thật nhanh đến chỗ Đan.
“Đan, mày điên à?” – Ân quát lên, bổ nhào đến chỗ em mình.
“Sống thế này mệt mỏi lắm, mẹ thì không cho tôi về nhà nếu không làm Thiện quay lại. Còn anh Thiện thì nói rằng thích chị nên không thể quay lại. Tôi đến với ba còn thoải mái hơn.” – Đan cười như điên dại, cô cầm mảnh vỏ chai bia toan rạch thêm một đường nữa trên cổ tay vừa bị cắt của mình.
Không nói gì, Ân nhanh tay chộp lấy miếng vỏ chai trong tay Đan và nắm chặt lấy nó, máu từ những kẽ tay của cô và Đan bắt đầu chảy ra, nhỏ xuống đất.
“Thả miếng mảnh chai ra!” – Ân ra lệnh, đồng thời siết chặt hơn cái nắm tay.
Nhìn vào những giọt máu đỏ thẫm đang chảy ra từ kẽ tay mình và nhìn gương mặt Ân lúc này, Đan ngoan ngoãn nghe lời.
Không vội vất miếng vỏ chai đi, Ân dùng nó để rạch một miếng vải trên chiếc áo sơmi của mình và cột nó vào vết thương đang không ngừng chảy máu trên cổ tay Đan.
Nhanh chóng ngồi xoay lưng lại với Đan, một lần nữa Ân cất giọng ra lệnh: “Lên nhanh đi!”
Không hiểu sao, Đan lại một lần nữa ngoan ngoãn nghe lời.
Không hoàn toàn tỉnh táo nhưng Đan vẫn có thể thấy mọi thứ một cách lờ mờ. Có thể nhận ra rằng mình đang được chị cõng, có thể cảm nhận được những bước chân khẩn trương của Ân. Chợt cô muốn gục đầu vào vai chị mình và cô đã làm như thế.
Phần Ân, cô đi như chạy ra đường lớn. Một tay giữ lấy Đan, một tay vẫy taxi.
Một chiếc taxi dừng lại nhưng tài xế nhìn thấy bàn tay đầy máu của Ân và cái dải băng đang nhỏ từng giọt máu trên cổ tay Đan thì lập tức chạy đi.
Những chiếc taxi sau cũng như thế.
Vẫn tiến về phía trước trong khi tay cố gọi taxi, Ân dần mất bình tĩnh khi trời càng lúc càng chập choạng và những chiếc taxi kia vì sợ phiền phức nên đều tránh đi.
Không suy nghĩ được gì nhiều, Ân vội vã đặt Đan ngồi dựa vào một gốc cây và rời đi nhưng chưa kịp đứng lên thì đã thấy vạt áo mình bị giữ lại.
“Chị… đừng… bỏ… em… lại..” – Giọng Đan yếu ớt, hai hàng nước mắt cũng yếu ớt chảy ra từ hốc mắt.
“Đợi chị!” – Ân nói chắc nịch rồi gỡ tay em gái mình ra.
Lao vụt ra đường, Ân chặn ngang một chiếc taxi. Tiếng thắng gấp ớn lạnh vang lên, chiếc xe dừng lại khi cách cô đúng một đốt ngón tay.
“Con kia! Điên hả mày?” – Thò đầu ra cửa kính xe, tài xế taxi lớn giọng quát.
Không chậm chễ, Ân chạy vụt đến nắm lấy cổ áo ông ta.
“Đưa em tôi tới bệnh viện, nếu không tôi sẽ giết ông.” – Ân gằn giọng, đôi mắt cô dù trong ánh sáng yếu ớt chập choạng vẫn có thể nhìn thấy những tia máu đỏ ngầu.
“Có… có gì từ từ nói! Em… em cháu đâu? Chú chở đi.” – Nhìn bộ dáng lạnh lẽo như quỷ hút máu của Ân, tài xế phát hoảng.
“Xuống xe!” – Mở cửa xe, Ân lôi mạnh cổ áo người tài xế ra ngoài rồi lôi đến chỗ Đan.
“Để tôi giúp cho!” – Thấy Ân có vẻ khó nhọc khi bế Đan lên, người tài xế thấy tội nên lên ngỏ lời giúp đỡ.
“Ai cho ông đụng vào em tôi? Mở cửa xe!” – Đáp lại lòng tốt của người tài xế là đôi mắt sắc như dao.
Tài xế có chút bực mình nhưng rồi cũng nhanh chóng chạy vụt lên trước để mở cửa xe.
Bảy giờ tối, chiếc xe nhanh chóng chuyển bánh về phía bệnh viện gần nhất.
“Đan! Không được ngủ! Mở mắt ra đi em.” – Vỗ nhẹ má Đan, Ân nói vào tai cô.
“Chị… em lạnh…” – Phần nào ý thức còn tồn tại của Đan giúp cô lên tiếng.
Siết chặt vòng tay, Ân kéo người Đan dựa sát hơn vào mình.
“Sắp đến chỗ ấm áp rồi! Ráng lên em! Một chút nữa thôi, chút nữa thôi.”
Vừa trấn an Đan, mắt Ân vừa dáo dác nhìn ra ngoài đường. Cuối cùng, cánh cổng bệnh viện cũng hiện ra trước mắt. Chiếc taxi chạy nhanh vào bên trong.
Xe vừa dừng lại, Ân lao ra ngay lập tức và chạy thẳng vào bên trong.
“Bác sĩ! Cứu người!” – Vừa hét lên, Ân vừa kéo cái băng ca trống đang nằm trước cửa ra chỗ taxi.
“Này cô kia, đó là băng ca chuẩn bị sẵn cho con trai phó chủ tịch thành phố mà.” – Từ đâu, một y tá chạy đến giữ Ân lại.
“Câm miệng!” – Trừng mắt nhìn người y tá, Ân quát rồi tiếp tục kéo cái băng ca ra ngoài cửa.
Thấy vậy, đoàn y tá và bác sĩ đang đứng đợi cậu con trai phó chủ tịch thành phố vừa được báo sẽ đến kiểm tra vì vừa bị ngã xe vội chạy theo Ân.
Ra đến cửa, họ thấy cái băng ca đã có người nằm. Cô gái trên đó trông vô cùng nhợt nhạt.
“Bác sĩ cái kiểu gì thế? Thấy người bị thương còn không mau đưa đi cấp cứu, các người mù hay không có lương tâm.” – Thấy đám người mặc áo trắng đang đứng ngẩn ra, Ân giận dữ quát.
Bị tiếng quát và gương mặt sẵn sàng giết người của Ân làm hoảng, đoàn bác sĩ và y tá quên luôn cậu con trai của phó chủ tịch. Tất cả đồng loạt chạy đến đẩy băng ca vào trong.
Chẳng mấy chốc, chiếc băng ca bị cánh cửa phòng cấp cứu che mất, Ân đứng ngoài chôn chân chờ đợi.
Cô đã không ngồi xuống ghế, cũng không cử động một chút nào mà chỉ đứng im tại nơi cô bị y tá cản lại mà chờ đợi cho đến khi đèn phòng cấp cứu vụt tắt, cánh cửa đã khép nửa tiếng kia bật mở.
“Đã qua cơn nguy hiểm, không còn gì phải lo lắng nữa.” – Vẫn còn ám ảnh gương mặt giận dữ của Ân ban nãy, vị bác sĩ không đợi cô hỏi mà nói luôn.
“Cố gắng… đừng để lại sẹo!” – Giọng nói và cả gương mặt của Ân đã dịu xuống ngay sau khi nghe vị bác sĩ nói.
“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ xóa sạch vết sẹo.” – Vị bác sĩ gật đầu rồi bỏ đi luôn mà không cần đợi cảm ơn, dù sao ông cũng không dám đứng lại thêm chút nào. Trông Ân vẫn vô cùng đáng sợ.
Đoàn bác sĩ và y tá đi khỏi, Ân nhẹ nhàng mở cửa phòng cấp cứu và đi vào. Cô không tiến sâu vào trong mà chỉ bước thêm hai bước rồi đứng lại. Nhìn thấy Đan nằm trên giường, hơi thở tuy còn yếu nhưng đã khá đều đặn, cô quay người bỏ ra ngoài.
Lấy điện thoại từ trong túi ra, cô tìm số “người nhà”.
“Đến bệnh viện đi!” – Ân nói ngắn gọn rồi cúp máy ngay lập tức.
Lại tiếp tục đứng bất động, Ân quay mặt về phía hành lang và chờ đợi.
Thời gian cứ thế nặng nề trôi qua, nửa tiếng rồi một tiếng, “người nhà” vẫn chưa tới. Ân vẫn kiên nhẫn đợi tiếp.
Thêm mười lăm phút nữa, người vẫn không thấy tới nhưng điện thoại Ân đổ chuông.
“Sao còn chưa đến?” – Bắt máy, Ân hỏi bằng giọng khá thấp.
“…”
Ân cúp máy, sắc mặt trở nên lạnh lẽo và đanh thép.
Cô rời khỏi chỗ đứng, đi về phía hành lang. Một bước, hai bước, đôi chân cô vụt chạy.
Trước cửa phòng cấp cứu, ông quản gia của nhà họ Vương liên tục đi qua đi lại, guồng chân nhanh chậm thất thường thể hiện đầu óc đang vô cùng rối. Từ lúc nghe Ân báo Thiện bị tai nạn, hồn phách ông lìa xác đến giờ còn chưa về.
Trong khi đó, Ân chỉ ngồi bất động trên băng ghế chờ, nét mặt không chút biểu cảm nhưng hai tay đang để trong túi áo khoác siết chặt đến bật máu.
“Cậu chủ đừng xảy ra chuyện gì! Lạy Chúa, xin ngài đừng mang thằng bé đáng thương ấy đi!” – Gần như mất kiểm soát, ông quản gia liên tục lẩm bẩm trong miệng.
“Bác ngồi xuống đi! Đi đi lại lại như thế thì giải quyết được gì.” – Ân khuyên.
“Làm sao mà ngồi yên được chứ. Nếu cậu chủ có mệnh hệ gì thì lão sẽ chết chung với cậu.” – Ông quản gia bật khóc.
“Bác có vẻ rất thương Thiện.” – Để làm dịu tình hình, Ân gợi chuyện.
“Nó là một thằng bé đáng thương.” – Đôi mắt ông quản gia nhìn Ân đượm buồn.
“Mẹ mất sớm, có bố cũng như không. Thằng bé đã cô đơn đến mức mắc phải chứng trầm cảm. Năm mười lăm tuổi, thằng bé bị một cái khối u nhưng may mắn là lành tính. Từ khi phát hiện cho đến ngày thằng bé lên bàn mổ, ông chủ đang ở nước ngoài để giao dịch làm ăn. Cũng may khi đó có cậu Minh và cậu Nhật nếu không có lẽ thằng bé sẽ chết vì sợ hãi chứ không phải vì ca mổ.” – Ông quản gia ngồi thụp xuống mà khóc.
Đôi mắt Ân cũng cay xè. Một đứa trẻ mười lăm tuổi lên bàn mổ khi không có gia đình ở bên, cảm giác sẽ rất đáng sợ.
“Thiện à, cậu cố lên! Lần này cậu không một mình đâu. Có tôi đây, tôi là người nhà cậu đây.”
Đúng lúc Ân đang suy nghĩ thì cánh cửa phòng cấp cứu bật mở.
“Cậu chủ thế nào rồi?” – Ông quản gia đứng ngay dậy mà vồ lấy cô y tá vừa đi ra.
“Anh ta bị mất máu nhiều. Tủ lạnh ngân hàng máu bị hỏng từ hôm qua nhưng thợ chưa đến sửa, máu dự trữ… không dùng được nữa.” – Cô y tá nói vội nhưng càng về cuối, câu lại càng tỏ ra ngập ngừng.
“Các người làm ăn kiểu gì thế? Một bệnh viện lớn thế này mà không có máu dự trữ. Thế giờ phải làm sao đây?” – Ông quản gia hoảng quá hóa giận.
“Tôi thuộc nhóm máu O, lấy máu của tôi đi!” – Ân đứng lên khỏi ghế, đi đến gần cô y tá, bình thản nói.
“Nhưng… cần rất nhiều máu.” – Cô y tá có vẻ lo lắng.
“Tôi cũng thuộc nhóm máu O, dùng thêm của tôi nữa nè.” – Hy bất ngờ xuất hiện như một vị cứu tinh.
“Vậy thì nhanh lên!” – Ân nói rồi chạy đến chỗ ông quản gia mà thì thầm gì đó vào tai ông. Gương mặt ông đang lo lắng lại thoáng ẩn nét nghi hoặc khó hiểu nhưng rồi ông gật đầu.
Hy và Ân đã đi được nửa tiếng mà cánh cửa phòng cấp cứu vẫn im lìm, chiếc đèn ở trên chưa hề có ý muốn tắt đi. Ông quản gia ở lại một mình tiếp tục đi qua đi lại lo lắng.
Bất cứ chuyện gì cũng phải có hồi kết của nó, chiếc đèn kia sẽ chẳng thể sáng mãi cũng như cánh cửa kia cũng không thể vĩnh viễn khép chặt. Cuối cùng, đoàn bác sĩ cũng ở bên trong đi ra, theo sau đó là Ân và Hy.
“Cậu chủ thế nào rồi?” – Ông quản gia gấp gáp hỏi.
“Đã qua cơn nguy hiểm rồi nhưng cần phải ở lại bệnh viện để theo dõi.” – Bác sĩ trả lời bằng giọng mệt mỏi nhưng không thiếu phần vui mừng.
“Vậy thì tốt quá! Cảm ơn trời đất!” – Ông quản gia mừng đến bật khóc.
Đoàn bác sỹ đi khỏi, ông chạy ngay vào phòng cấp cứu và ngồi yên nắm chặt đôi bàn tay Thiện. Gương mặt lo lắng đã phần nào giãn ra nhưng vẫn đè nặng sự xót xa.
Thiện nằm trên giường, băng bó khắp người, hơi thở yếu ớt, sắc mặt xanh xao.
Hồi chiều thấy cậu chủ mình nghe điện thoại rồi khẩn trương chạy đi, ông còn gọi với theo nói cậu đi chậm thôi. Kết quả là không lâu sau đã thấy Ân gọi điện đến báo Thiện bị tai nạn.
Ở bên ngoài phòng cấp cứu, Ân và Hy ngồi trên băng ghế chờ, gương mặt thanh thản. Cuối cùng họ đã chiến thắng tử thần trong lần giằng co này.
“Vào phòng nằm nghỉ chút đi!” – Nhìn gương mặt tái nhợt của Ân, Hy tỏ ra lo lắng.
“Không cần đâu, tôi phải về.” – Ân từ chối rồi đứng lên đi vội.
Không trở về cô nhi viện, cô đến bệnh viện mà Đan đang nằm.
Vừa bước đến cửa phòng, tiếng hét bên trong làm Ân giật mình vội vã chạy vào xem có chuyện gì.
“Chị đã ở đâu vậy? Sao lại bỏ em một mình trong bệnh viện?” – Vừa thấy Ân, Đan òa khóc như đứa trẻ đang dỗi với mẹ.
“Im ngay! Xuất viện thôi.” – Không một lời an ủi hay dỗ dành, Ân lạnh giọng ra lệnh.
“Chị an ủi em một lần thì chết sao?” – Đan bực bội quát to.
“Không chết nhưng mà không thích.” – Ân vẫn giữ cái thái độ dửng dưng.
“Chị về đi! Tôi ở đây! Khi nào muốn tôi sẽ xuất viện.” – Đan giận dỗi.
“Không được! Xuất viện ngay đi! Có một nơi mà mày phải đến ngay bây giờ.” – Một cách dứt khoát, Ân nói rồi nhanh chóng tiến đến gần Đan mà kéo tay cô ra khỏi phòng bệnh.
“Chị làm gì thế? Muốn giết người à? Thế thì khi nãy chị còn cứu tôi làm gì?” – Giằng tay lại nhưng không thể, Đan bực bội vừa đi theo Ân vừa hét.
Như vịt nghe sấm, tiếng hét của Đan lọt vào tai Ân trở thành tiếng gió. Gương mặt lạnh kẽo kia Ân không chút biểu cảm, bàn tay đang nắm lấy cổ tay Đan cũng không có ý nới lỏng ra.
Làm thủ tục xuất viện xong, Ân lại xăm xăm kéo Đan đi ra ngoài rồi lôi mạnh cô vào trong một chiếc taxi.
“Đến bệnh viện Vương Thị!”
Đan đang gào thét giãy giụa thì đột nhiên ngồi im hẳn. Gương mặt hơi ngơ ngác rồi lập tức nhìn Ân dò xét.
“Đến bệnh viện Vương Thị làm gì?”
“Thiện bị đụng xe, mới cấp cứu xong.” – Ân bình thản dựa người ra lưng ghế mà nói.
“Chị muốn tôi đến thăm anh ấy sao? Người anh ấy muốn ở bên là chị mà.” – Đan nghi hoặc.
“Thế mày có muốn ở bên cậu ta không? Có muốn quay về với cậu ta không?” – Vòng hai tay trước ngực, Ân khép hờ hai mắt, khẽ mấp máy đôi môi đẹp một cách bí ẩn.
“Tôi…”
“Nếu muốn thì hãy đến đó đợi cậu ta tỉnh dậy và nhận mình là người đã tiếp máu cho cậu ta.” – Vẫn nhắm mắt, Ân tiếp lời.
“Ý chị là… chị muốn tôi nói dối sao?” – Đan càng nghi hoặc hơn.
“Không phải mày nói nếu cậu ta không trở lại với mày thì dì sẽ đuổi mày ra khỏi nhà sao?” – Đôi mắt mệt mỏi vẫn không mở ra, Ân nói chuyện mà không nhìn người bên cạnh.
“Tại sao chị lại giúp tôi?” – Thái độ nghi ngờ của Đan tăng lên theo cấp số mũ.
“Tao không giúp mày.” – Giọng Ân trở nên lạnh lùng hơn.
Và đó là câu trả lời cuối cùng của Ân cho tất cả những câu hỏi của Đan. Sau đó cô im lặng nhắm hờ hai mắt như đang ngủ, mặc kệ cho Đan liên tục đặt câu hỏi.
Thái độ im lặng như không nghe thấy gì của Ân vẫn được duy trì cho đến khi cô dẫn Đan đến trước phòng của Thiện.
“Ở đây nhé! Tao về đây.” – Để Đan ngồi lại trên băng ghế chờ, Ân xoay người lặng lẽ bước đi.
“Khoan đã! Tại sao khi nãy chị lại cứu tôi?” – Đứng bật dậy, Đan hỏi với theo Ân.
“Vì mày là con của ba.” – Không quay người lại, Ân lạnh lùng trả lời rồi tiếp tục sải bước rời đi.
Lại là câu trả lời này.
Đứng nhìn theo bóng chị mình càng lúc càng xa, đột nhiên lòng Đan dâng lên một cảm giác khó tả. Từ bé đến lớn, phần lớn những cuộc đối thoại của cô với Ân đều bị kết thúc khi Ân “hết hứng nói chuyện” và bỏ đi. Và mỗi lần như thế, cô lại đứng nhìn theo bóng chị mình như lúc này đây. Nhưng đến tận bây giờ cô mới cảm thấy cái bóng lưng ấy thật quá nhỏ bé và cô đơn.
Đang trầm tư suy nghĩ, đột nhiên một bàn tay đặt lên vai Đan làm cô giật mình.
“Tiểu thư, cậu chủ vừa tỉnh lại!” – Ông quản gia thông báo một cách miễn cưỡng.
Đan ậm ừ rồi tiến đến mở cửa tiến vào phòng trong khi ông quản gia đang quét cái nhìn dò xét lên lưng cô.
Hơn một tiếng trước:
“Vậy thì nhanh lên!” – Ân nói rồi chạy đến chỗ ông quản gia mà thì thầm gì đó vào tai ông: “Cháu sẽ tiếp máu cho Thiện nhưng với một điều kiện. Sau khi cậu ấy tỉnh dậy, đừng nói với cậu ấy biết cháu đã đến. Người con gái đầu tiên mà bác gặp khi ra khỏi phòng cấp cứu, hãy nói với Thiện đó là người tiếp máu cho cậu ấy.” – Ân nói nhanh rồi im lặng chờ đợi. Sau khi ông quản gia gật đầu một cách miễn cưỡng, cô nhanh chóng cùng Hy đi theo cô y tá.
***
Xuyên qua cửa sổ, rọi vào chắn song, mặt trăng lưỡi liềm đang vắt vẻo trên bầu trời chăm chú quan sát cô gái nhỏ nằm bất động trên giường, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt nhợt nhạt.
Khẽ trở mình, Ân từ từ mở mắt ra, nhìn nhanh một vòng quanh căn phòng.
“Cảm thấy khá hơn chưa?” – Ngồi gần đó, thấy Ân tỉnh lại, Hy mừng rỡ tiến lại gần, hỏi bằng giọng quan tâm.
“Sao cậu lại ở đây?” – Ân nhỏ nheo mắt đề phòng.
“Cậu bị ngất trên đường, tôi đưa cậu về nhà.” – Hy bình thản trả lời.
Đôi mắt đen láy đảo tròn một vòng, Ân đang cố lục tìm trong trí nhớ của mình hình ảnh cuối cùng trước khi bóng đêm ập đến. Khi đó, cô để lại em gái mình ở bệnh viện rồi ra về. Tâm trạng không mấy thoải mái nên cô quyết định đi bộ cho khuây khỏa nhưng đi được không lâu thì đột nhiên thấy mọi thứ trước mắt chao đảo rồi một tấm màn đen chụp xuống.
“Tình cờ vậy sao?” – Thôi suy nghĩ, Ân quét cái nhìn dò xét lên người Hy.
“Ờ thì vì tôi đi theo cậu, thấy cậu ngất nên đưa cậu về nhà.” – Hy xấu hổ.
“Tôi đi đây.” – Không một lời cảm ơn, Ân ngồi bật dậy rồi đứng lên rời khỏi giường nhưng chưa tiến được một bước nào thì trước mắt cô, mọi thứ đều xanh lè và những chấm nhỏ màu đen cứ bay chập chờn trong không trung.
Mất thăng bằng, cô ngồi thụp xuống giường.
“Cậu mới tiếp khá nhiều máu nên chưa thể đi lại được đâu. Sẽ hoa mắt đấy.”
Không cãi lại, Ân ngồi im ôm đầu, hai mắt nhắm mở như để kiểm tra xem mình còn bị ảo giác hay không.
“Ngoan ngoãn ngồi im đi! Đợi tôi một xíu!” – Nói rồi Hy đi ra khỏi phòng.
Ân dù không muốn nghe lời nhưng cũng chẳng thể đứng lên mà bỏ đi.
Không lâu sau, Hy trở lại với một cái chén nhỏ đang tỏa khói nhè nhẹ trên tay. Gương mặt cậu có vẻ hài lòng khi thấy Ân vẫn ngồi yên vị trí cũ.
“Ăn cái này đi! Súp củ dền thịt bò. Bổ máu đấy!” – Đưa cái chén về phía Ân, một tay Hy để trong túi quần.
Ân đón chén súp, chậm chạp múc từng thìa đưa lên miệng.
Ngồi vào chiếc ghế bên cạnh bàn máy tính, Hy vòng hai tay trước ngực kiên nhẫn chờ đợi.
Ân ăn xong, Hy tiến về phía tủ lạnh lấy cho cô một ly nước.
Đón lấy ly nước, Ân uống cạn.
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.” – Ngồi lại vào ghế, Hy tỏ ra nghiêm túc.
Không nói gì, Ân nghiêng đầu chờ đợi.
“Tôi muốn xin lỗi về những lời đã nói.”
“Không sao! Dù gì tôi cũng đâu quan tâm cậu nói gì.” – Ân nhún vai.
“Cậu nói đúng, tôi chỉ muốn sở hữu cậu như một chiến lợi phẩm.” – Không bực mình vì thái độ của Ân, Hy điềm tĩnh nói tiếp.
“Nhận ra rồi thì tốt.” – Ân gật gù.
“Nhưng tôi thật sự muốn làm bạn của cậu.” – Hy vừa nói vừa nhìn sâu vào mắt Ân.
“Lý do?” – Không tránh ánh mắt ấy, Ân xoáy sâu đôi mắt mình vào cái nhìn của đối phương.
“Vì cậu đã cứu em tôi. Cậu là người tốt!” – Hy vẫn không rời mắt khỏi mắt Ân.
“Nếu là vì chuyện đó thì không cần đâu. Nếu muốn trả ơn tôi, cậu hãy làm cho tôi một việc.”
“Là gì?”
“Đừng nói với Thiện chuyện tôi và cậu tiếp máu cho cậu ta.” – Chớp nhẹ đôi mắt làm hàng mi dày khẽ hấp háy, Ân dùng cái nhìn đầy uy quyền của mình chụp lên người Hy.
“Được.” – Không hỏi lý do, Hy đồng ý gần như ngay lập tức. Một phần vì cậu biết có hỏi Ân cũng chẳng nói, phần còn lại là ngay từ đầu cậu cũng không định nói ra chuyện mình tiếp máu cho Thiện.
“Tốt! Tôi về!” – Ân đứng lên rồi đi ra khỏi phòng. Những bước chân của cô vẫn còn khá liêu xiêu nhưng vẫn cao ngạo.
“Để tôi đưa cậu về.” – Hy đứng dậy đi theo.
“Không cần, tôi có chân.” – Ân lạnh nhạt từ chối.
“Khuya rồi, cậu lại đang mệt, đi một mình nguy hiểm lắm.” – Không chấp nhận lời từ chối của Ân, Hy kiên quyết.
“Cậu để tôi yên chút đi! Tôi muốn đi bộ và suy nghĩ một số chuyện.” – Ân đứng khựng lại và nhìn Hy bằng đôi mắt khó chịu.
Thấy Hy không nói thêm lời nào, Ân rời bước đi.
Ra khỏi biệt thự nhà họ Vũ, một cơn gió lạnh ập đến vây hãm lấy Ân làm cơ thể mỏng manh hơi lao đao. Vòng tay ôm lấy mình, cô bước vào màn đêm.
Lặng lẽ đi trong đêm tối, xuyên qua cái giá lạnh, Ân không còn ý thức được nhiệt độ lúc này. Cô cứ đi như thế, đầu óc trống rỗng không một suy nghĩ cho đến khi tấm bảng cô nhi viện Mái Ấm hiện ra trước mắt.
Một khối không khí lạnh mới đổ xuống Đà Lạt. Từng cơn gió như những cây roi quật xuống da người. Cây cối xác xơ trong thời tiết giá buốt. Đường phố hiện ra mờ ảo qua màn sương dày đặc.
Những tưởng tiết trời lạnh lẽo thế này, mọi thứ đều sẽ bị đông cứng theo nhiệt độ, ấy thế mà trước cổng trường Lộ Thiên, đám nữ sinh tụ tập đông đến mức tắc luôn cả lối vào trường. Nhiệt độ tỏa ra từ đám đông đè bẹp luôn sự lạnh lẽo.
Từ phía xa, chiếc xe hơi đen bóng từ từ lăn bánh đến gần trong tiếng hét phấn khích của đám nữ sinh. Đến cả cái lạnh cũng bị xé toạc theo âm thanh.
Từ trong xe, Thiện lạnh lùng bước xuống. Bên cửa xe còn lại, Đan cũng từ đó đi ra.
Những tiếng hét đột nhiên im bặt, mọi người đều trợn mắt ngạc nhiên.
“Mấy người có biết mình đang ngáng lối vào trường không?” – Xỏ hai tay túi quần, Thiện lạnh lùng nói với đám nữ sinh.
Không hẹn, tất cả cùng dạt ra hai bên để Thiện và Đan đi vào trường. Họ quắc mắt nhìn cảnh đôi trai gái khoác tay nhau đi, trong lòng vừa tức tối, vừa khó hiểu. Hoàng tử của họ sau hơn ba tháng biến mất nay trở về lại đi cùng một cô gái. Mà người con gái đó lại không phải Thiên Ân – Người được biết đến với danh nghĩa là bạn gái của Vương thiếu gia.
Cũng nhìn thấy mọi chuyện từ một nơi khác, Ân nhếch môi cười nhạt.
Tì tay vào lan can, cô ngửa đầu nhìn lên bầu trời nhạt nắng và lộng gió. Lớp sương mỏng đè lên đôi vai nhỏ làm nó trở nên nặng nề. Sự nặng nề kéo vào tận tim.
Một thử thách cho người con trai nói thích cô, một cơ hội cho em gái cô. Cuối cùng… cũng đã có kết quả.
Môi Ân thoáng nét cười nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo. Đã tự nói với lòng đừng nên ngu ngốc tin vào những điều không chắc chắn. Hơn nữa cũng đã sớm đoán được kết quả thế nhưng trong lòng vẫn có chút hụt hẫng.
“Biết ngay là sẽ tìm được cậu ở đây mà.” – Giọng nói buồn bã của Thiện vang lên sau lưng Ân.
“Cậu nói cứ như hiểu tôi lắm.” – Không quay người lại nhìn, Ân nói bằng giọng lạnh lùng.
Thiện hơi ngập ngừng nhưng rồi cũng mở lời: “Tôi… có chuyện muốn nói với cậu.”
“Nói điều gì mà tôi chưa biết ấy.” – Ân vẫn không quay lại nhìn Thiện. Đôi mắt không màng thế sự bây giờ mờ nhạt một màn sương lạnh lẽo.
“Vậy cậu đã biết được những gì?”
“Vừa đủ.” – Ân nhún vai.
“Thế cậu có biết hơn ba tháng nay tôi ở đâu, tôi xảy ra chuyện gì không?” – Thiện lớn tiếng rồi xoay mạnh vai Ân lại để cô đối diện với mình.
Nhưng ngay khi vừa nhìn thấy mặt cô, tay cậu lập tức buông khỏi đôi vai gầy. Đôi mắt cô đang chiếu vào cậu làm cậu muốn rùng mình. Nó lạnh lẽo và đủ sức đóng băng mọi thứ.
“Tôi cần phải biết điều đó sao?” – Ân nói mà mặt không chút cảm xúc.
“Rốt cuộc trong lòng cậu, tôi không có chút vị trí nào sao?” – Thiện giận đến mức mắt đỏ ngầu. Hơn ba tháng qua, ngày nào cậu cũng gọi cho Ân chỉ để nghe câu nói lạnh lẽo “thuê bao quý khách…”. Cậu đã rất lo lắng cô xảy ra chuyện, cũng có lúc sợ rằng mình không đến trường, cô sẽ lo lắng nhưng xem ra cậu suy nghĩ thừa thãi rồi. Ân vẫn đang sống bình thường và chẳng hề lo lắng cho cậu chút nào. Chỉ có cậu ngốc nghếch, vừa nghe cô nói đến bệnh viện đã lo lắng lao ra khỏi nhà, kết quả là gặp tai nạn.
“Điều đó quan trọng lắm sao? Cậu chỉ cần quan tâm vị trí trong lòng em gái tôi thôi, suy nghĩ về vị trí của mình trong lòng chị nó làm gì.” – Trước thái độ giận dữ của Thiện, Ân vẫn bình thản nhướn mày.
“Nói với cậu cũng như không. Tôi tìm cậu để nói rằng tôi và Đan đã quay lại với nhau. Chúng ta sẽ chấm dứt mối quan hệ mua bán.” – Sự lạnh lẽo hiện rõ qua giọng nói dứt khoát, Thiện vòng hai tay trước ngực, nhìn Ân như nhìn một thứ không đáng nhìn.
Dứt lời, cậu quay người bỏ đi.
“Cậu đứng lại đó!” – Tiếng gọi của Ân làm Thiện khựng lại ngay lập tức.
“Tôi sẽ là người đi trước.” – Thấy Thiện đứng lại, Ân lạnh lùng nói rồi sải bước lướt qua.
Bóng cô gái nhỏ dần khuất sau cánh cửa sân thượng, người con trai ở lại dõi mắt nhìn theo mà lòng đau như cắt. Ở giữa họ, màn sương mỏng manh ngăn cách hai con người, bao trùm hai trái tim, lấp đầy hai ánh mắt. Một ranh giới quá đỗi mong manh hoàn toàn có thể bị phá vỡ, thế nhưng chỉ vì lòng tự trọng không chịu bỏ đi, sự giận hờn không chịu tha thứ mà cái ranh giới ấy dù mỏng vẫn không thể xóa tan.
Một người bước đi không quay đầu.
Một người ở lại chẳng với theo.
Bước thêm một bước… chúng ta càng xa rời nhau.
Tôi đã khóc không thành tiếng… và đã cười trong vô cảm.
***
Theo yêu cầu của Đan, để đánh dấu sự kiện cô và Thiện trở lại với nhau, Thiện tổ chức một bữa tiệc vô cùng lớn, mời toàn bộ học sinh trong trường đến dự.
Thiệp mới được phát đi trước bữa tiệc một hôm, lập tức như viên đá ném xuống mặt hồ, tạo thành một làn sóng dư luận. Vấn đề được đặt ra là “Thiên Ân – Bạn gái cũ của Vương thiếu gia có đến tham gia bữa tiệc hay không?”
Trên forum của trường, không chỉ một mà vô số topic được lập ra để dự đoán về vấn đề này, một số còn đoán thử xem Ân nếu đến sẽ làm gì. Có người cho rằng sẽ xảy ra một vụ đánh ghen. Kẻ lại nói Ân sẽ không đến – Đa số ủng hộ ý kiến này.
Ân đương nhiên chẳng hay biết gì về cái trò “ăn no rửng mỡ” của đám nữ sinh. Có thiệp mời dự tiệc thì tất nhiên sẽ đến thôi.
Tám giờ tối, Ân mặc một chiếc váy trắng đơn giản nhưng vô cùng tinh tế, gương mặt không trang điểm đã đẹp mặn mà, lạnh lùng tiến vào hội trường trong những ánh mắt phức tạp của đám nữ sinh và say đắm của đám nam sinh.
Đan và Thiện đang đi chào mọi người gần đó, vừa hay cả hai đều nhìn thấy sự xuất hiện của Ân.
Thiện còn đang bối rối, không biết nên quay mặt đi hay tiến về đó chào hỏi thì Đan đã buông tay cậu ra mà tiến về phía Ân.
Cả hội trường không hẹn mà cùng nín thở. Đám nữ sinh đang thầm cầu nguyện cho cả hai đánh nhau.
Chúa dạy yêu tha nhân như thể anh em, đương nhiên không nhận lời cầu xin của đám nữ sinh này. Vì vậy mà Đan đang mỉm cười với Ân rồi nắm tay cô kéo vào trung tâm của hội trường, đặt dấu chấm cho những tưởng tượng phong phú trong đầu đám nữ sinh.
Ân cũng không có ý giằng tay ra, để cho Đan kéo mình đi tự do cho đến khi Hy xuất hiện.
Hy hôm nay mặc một bộ comble xám rất lịch lãm. Cậu mỉm cười ôn hòa rồi từ tốn đề nghị Đan cho mình “mượn” Ân một xíu. Đan đương nhiên đồng ý, lập tức trở về vị trí đứng cạnh Thiện.
“Cảm giác thế nào? Có phải đến để đánh ghen không?” – Hy nửa đùa nửa thật, ra chiều nhìn Ân dè chừng.
“Cậu nghĩ ai cũng như cậu sao?” – Ân khoanh tay, nhướn mày đầy cao ngạo.
“Không phải mình tớ nghĩ vậy đâu, rất nhiều nữ sinh trong trường cũng nghĩ như thế.” – Hy vẫn không từ bỏ.
“Hóa ra cậu cũng giống bọn họ.” – Ân nheo mắt.
“Thế cậu thử nói xem cậu đến đây làm gì?” – Hy hậm hực.
“Ăn tiệc.” – Ân trả lời tỉnh bơ.
Hy lắc đầu chịu thua. Bắt đầu trở thành bạn của Ân từ hơn ba tháng trước mà đến bây giờ cậu vẫn không nắm bắt được cô rốt cuộc đang nghĩ gì.
Khách có vẻ đã đến đủ, MC long trọng thông báo sự kiện của bữa tiệc.
Mọi người sau khi vỗ tay thì bắt đầu nhập tiệc. Người này mời rượu người kia, cứ thế một ly rồi lại một ly nữa, đến giữa tiệc thì gần như say khướt.
Không ai để ý rằng hai nữ nhân vật đầu buổi tiệc đến giờ rất được chú ý đã biến mất.
Nhà hàng tổ chức sự kiện Thiên Lam nằm trong tòa nhà cao nhất thành phố. Ban ngày đứng từ sân thượng có thể nhìn ngắm bao quát gần như toàn bộ Đà Lạt, vào ban đêm lại mênh mông biển điện.
Khung cảnh đẹp lung linh này không ít lần níu chân người không muốn rời đi, chiêm ngưỡng thêm được giây phút nào thỏa mãn giây phút đó. Đương nhiên Ân đã bị chinh phục ngay khi vừa đặt chân lên đây, tiếc là người đi cùng cô lại không có tâm trạng cho những điều này.
“Chuyện đó… chị… sẽ không nói ra chứ?” – Sau khi quan sát kỹ sân thượng không người, Đan ngập ngừng lên tiếng.
“Đang nói về chuyện gì vậy?” – Ân chau mày.
“Người thật sự tiếp máu cho Thiện.”
“Không.” – Ân trả lời gần như ngay lập tức.
Màn đêm nuốt chửng tiếng nói của Ân như chưa từng có, xung quanh nhanh chóng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng gió vù vù bên tai.
Gió thổi hất ngược mái tóc che đi nửa gương mặt, ánh đèn phía xa không đủ chiếu sáng sân thượng tối tăm, chỉ có thể nổi lên một chấm nhỏ trong đôi mắt Ân. Tựa hồ như bóng mặt trăng lọt thỏm trong hồ nước đen sâu thẳm.
Bộ váy trắng bị gió thổi ôm sát vào cơ thể Ân, làm nổi bật sự mong manh dễ vỡ, mái tóc đen xõa tung trong gió, mông lung huyền ảo đến mê hoặc.
Đan đứng cách đó chưa đầy năm bước chân nhưng lại cảm thấy hình ảnh lúc này của Ân không hề có thật, mơ hồ, phiêu linh tựa như ảo ảnh. Chỉ cần chạm tay tới, lập tức sẽ tan biến.
“Chị hứa với em sẽ không nói ra, được không?” – Đan như người mộng du, vô thức nói ra điều mình đang nghĩ. Những tưởng lời nói của mình sẽ vô tình làm ảo giác kia giật mình mà tan biến, không ngờ ảo giác ấy lại quay ra nhìn cô, đôi mắt đen sâu khó lường làm cô bất giác giật mình lùi lại hai bước.
“Đừng lo lắng thừa thãi! Tao không nhàn rỗi đến thế đâu.”
Lời Ân nói ra rất nhanh, lại nhỏ, bị gió nhanh chóng thổi đi khiến Đan vừa có cảm giác mình thật sự nghe thấy lại vừa nghĩ chỉ là tiếng gió thổi sinh ảo giác. Đan bán tín bán nghi nhưng chẳng dám làm tới cùng, sợ sẽ chọc cho Ân đổi ý, đành lặng lẽ cúi đầu rời khỏi.
Sân thượng còn lại Ân và gió.